Cơn gió hiu hiu lạnh của những ngày cuối đông bỗng chốc ùa về, như bao nỗi nhớ trong em dâng lên khi nhớ về anh trong những đêm không ngủ. Mới đó mà đã gần nửa năm chúng ta không gặp nhau. Không điện thoại, không tin nhắn, không hỏi han, không gì cả, kể cả tình yêu anh dành cho em nữa, cũng không còn tồn tại…
Dẫu biết xa nhau là một điều tất yếu, nhưng sao em vẫn khó bảo con tim mình quên anh. Vì em còn yêu anh hay do em chưa tìm được thứ gì khác lấp đầy khoảng trống. Có lẽ còn nhiều thứ em chưa tìm được, nhiều lắm, kể cả câu trả lời cho lý do chúng mình chia tay.
Ôi…Em khóc đấy à??? Đã bao lâu rồi em không khóc nhỉ, lâu rất lâu rồi. Thật nực cười khi bây giờ em vẫn còn khóc được, em cứ ngỡ mình đã mạnh mẽ rồi, có thể một mình bước đi mà không cần ai bên cạnh, có thể chấp nhận và quên đi… Nhưng, em vẫn là 1 cô bé, vẫn tính trẻ con hờn dỗi, vẫn không kiềm chế được cảm xúc và tình cảm của mình. Lớn rồi mà cứ hay mơ mộng, vẫn thấy chạnh lòng khi mùa đông ùa đến, vẫn buồn vu vơ khi thoáng nghĩ về ai, vẫn chạnh lòng khi những kỷ niệm của ngày xưa nay bỗng chốc hóa hư vô.
Những gì ngày xưa đó sao khó quên quá, dù em đã cố nhớ để mà quên. Anh hỏi tại sao em lại yêu anh. Em thật ngốc khi trả lời “Em yêu anh vì anh yêu em. Vì khi anh không còn yêu em nữa, em cũng sẽ chẳng thèm yêu anh đâu!”… Nhưng em đã lầm, khi anh không còn yêu em nữa thì lúc ấy em mới nhận ra mình đã yêu anh biết bao nhiêu, nhớ anh đến dường nào. Anh không còn yêu em nữa nhưng sao em vẫn cứ yêu anh…
Khi cuộc sống cứ xô ta về những bến bờ xa lạ, những nẻo đường chưa từng bước qua, thì suy nghĩ của ta về thế giới cũng sẽ thay đổi. Đời là vậy mà, có ai biết được chữ “ngờ”… Và cả những suy nghĩ của em về anh cũng thay đổi. Em vẫn còn yêu anh đấy, nhưng đã không cần anh nữa. Thời gian đúng là ông bác sĩ mát tay, bao nhiêu vết thương cũng lành lại, bao nhiêu nỗi đau cũng dần mất hết, và bao nhiêu kỷ niệm cũng đã nhạt phai…
Và thời gian cũng đã làm em thay đổi. Từ 1 con người yếu đuối hay dựa dẫm trở thành 1 người như em bây giờ đây. Tuy không dám chắc em đã trở nên mạnh mẽ, nhưng em chắc chắn rằng: sẽ chẳng có nỗi đau nào làm em gục ngã, không có con đường nào em không thể vượt qua và hơn hết, không có anh, em vẫn sống tốt.
Và bây giờ em có thể tự tin mà nói rằng :” Cảm ơn anh đã chia tay em nhé! ”
Dẫu biết xa nhau là một điều tất yếu, nhưng sao em vẫn khó bảo con tim mình quên anh. Vì em còn yêu anh hay do em chưa tìm được thứ gì khác lấp đầy khoảng trống. Có lẽ còn nhiều thứ em chưa tìm được, nhiều lắm, kể cả câu trả lời cho lý do chúng mình chia tay.
Ôi…Em khóc đấy à??? Đã bao lâu rồi em không khóc nhỉ, lâu rất lâu rồi. Thật nực cười khi bây giờ em vẫn còn khóc được, em cứ ngỡ mình đã mạnh mẽ rồi, có thể một mình bước đi mà không cần ai bên cạnh, có thể chấp nhận và quên đi… Nhưng, em vẫn là 1 cô bé, vẫn tính trẻ con hờn dỗi, vẫn không kiềm chế được cảm xúc và tình cảm của mình. Lớn rồi mà cứ hay mơ mộng, vẫn thấy chạnh lòng khi mùa đông ùa đến, vẫn buồn vu vơ khi thoáng nghĩ về ai, vẫn chạnh lòng khi những kỷ niệm của ngày xưa nay bỗng chốc hóa hư vô.
Những gì ngày xưa đó sao khó quên quá, dù em đã cố nhớ để mà quên. Anh hỏi tại sao em lại yêu anh. Em thật ngốc khi trả lời “Em yêu anh vì anh yêu em. Vì khi anh không còn yêu em nữa, em cũng sẽ chẳng thèm yêu anh đâu!”… Nhưng em đã lầm, khi anh không còn yêu em nữa thì lúc ấy em mới nhận ra mình đã yêu anh biết bao nhiêu, nhớ anh đến dường nào. Anh không còn yêu em nữa nhưng sao em vẫn cứ yêu anh…
Khi cuộc sống cứ xô ta về những bến bờ xa lạ, những nẻo đường chưa từng bước qua, thì suy nghĩ của ta về thế giới cũng sẽ thay đổi. Đời là vậy mà, có ai biết được chữ “ngờ”… Và cả những suy nghĩ của em về anh cũng thay đổi. Em vẫn còn yêu anh đấy, nhưng đã không cần anh nữa. Thời gian đúng là ông bác sĩ mát tay, bao nhiêu vết thương cũng lành lại, bao nhiêu nỗi đau cũng dần mất hết, và bao nhiêu kỷ niệm cũng đã nhạt phai…
Và thời gian cũng đã làm em thay đổi. Từ 1 con người yếu đuối hay dựa dẫm trở thành 1 người như em bây giờ đây. Tuy không dám chắc em đã trở nên mạnh mẽ, nhưng em chắc chắn rằng: sẽ chẳng có nỗi đau nào làm em gục ngã, không có con đường nào em không thể vượt qua và hơn hết, không có anh, em vẫn sống tốt.
Và bây giờ em có thể tự tin mà nói rằng :” Cảm ơn anh đã chia tay em nhé! ”