- LX Credits
- 91
- USD
- 0
- Tham gia
- 17/12/16
- Bài viết
- 59
- Được thích
- 122
- Giới tính
- Nữ
Mục Lục chương :
Cinderella - 08 ( mới nhất )
Cinderella - 07
Cinderella - 06
Cinderella - 05
Cinderella - 04 (2)
Cinderella - 04 (1)
Cinderella - 03
Cinderella - 02
Cinderella - 01
*********************************************************************
1. Cả hai người ngồi bệt trên bãi cỏ và cùng cười giòn giã. Gia Kiệt lấy tay âu yếm lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán người yêu rồi nói:
- Hải Triều! Em có biết không? Nãy giờ nếu có ai thấy chúng ta chạy như thế, chắc chắn họ sẽ nghĩ chúng ta đi cướp về đấy.
Đang cười tươi, Hải Triều vội thoáng buồn:
- Muốn gặp được anh đối với em còn khó hơn cả chuyện đi ăn cướp nữa, em chỉ lo dì em bắt gặp thì em sẽ no đòn.
- Sao em lại phải sợ dì đến thế chứ ?
Không muốn nói đến chuyện của mình nên Hải Triều nói:
- Anh bảo có chuyện muốn nói với em mà, phải không ?
Gia Kiệt ngồi sát nàng hơn. Cả hai cùng hướng mắt về phía trước nơi có con sông đang lặng lẽ trôi:
- Hải Triều! Chúng ta phải xa nhau một thời gian, em ạ.
Hải Triều bàng hoàng:
- Tại sao thế? Có phải em không xứng đáng với anh, hay... em chỉ là đứa con gái mồ côi ?
Gia Kiệt đưa tay bịt miệng người yêu rồi mắng yêu:
- Em cứ tối ngày hay nghĩ đâu đâu ấy rồi tự ti mặc cảm với bản thân mình.
- Nhưng anh vừa bảo chúng ta phải xa nhau.
- Anh vừa hoàn thành xong chương trình học của mình. Ở tỉnh ta không có trường cao học để lấy bằng Thạc sĩ. Cho nên anh sẽ lên thành phố học, em ạ.
- Anh sẽ đi trong thời gian bao lâu ?
- Ba năm. Sau ba năm nữa, anh sẽ hoàn thành chương trình học của mình. Lúc đó, nhất định chúng ta sẽ được ở gần bên nhau và chúng ta sẽ làm đám cưới.
Tuy Gia Kiệt nói thế nhưng Hải Triều vẫn cúi đầu buồn bã. Thấy thế, Gia Kiệt hỏi:
- Hải Triều! Em không tin anh sao ?
- Không, em rất tin anh. Nhưng Gia Kiệt ơi! Anh đi rồi chắc em buồn lắm, vì ở cái thị trấn này dường như em không có bạn.
Gia Kiệt kéo người yêu xích lại gần mình, an ủi:
- Anh biết nhưng chúng ta hãy vì tương lai sau này mà nén lòng, em ạ. Anh hứa sẽ viết thư thường xuyên về cho em nhé.
- Đừng, anh đừng viết thư.
Nhìn vẻ hoảng sợ của Hải Triều, Gia Kiệt ngạc nhiên:
- Em làm sao vậy ?
Dù đã quen và yêu nhau mấy năm nay nhưng chưa lần nào nàng cho Gia Kiệt đến nhà. Và Gia Kiệt cũng không hề biết dì của nàng khó đến độ nào, chỉ manh máng biết qua lời Hải Triều: "dì của em khó lắm" thế thôi. Chứ thật sự bà Thu Hoa dì của Hải Triều cấm nàng giao du với tất cả con trai. Bà cũng loáng thoáng nghe về chuyện tình của nàng và Gia Kiệt và đã từng nghiêm cấm. Cho nên, mỗi lần anh và nàng muốn gặp nhau chỉ có thể nhắn qua cô bạn thân của nàng.
Nàng thấy rùng mình, khi nghĩ đến những lá thư của Gia Kiệt gửi về cho nàng lọt vào tay bà. Sốt ruột, Gia Kiệt lại hỏi:
- Em không sao chứ, Hải Triều.
Không thể để anh biết sự thật nên nàng gượng cười nói dối:
- Ồ, không! Em không muốn anh gửi thư vì ở nhà có dì và mấy đứa em, bọn nó nghịch lắm. Nếu chúng nhận thư chắc chắn sẽ xé ra xem và la ầm lên, em xấu hổ lắm.
Gia Kiệt thở phào:
- Thế mà em làm anh mất cả hồn. Thôi được, nếu em không thích anh viết thư thì... anh sẽ tranh thủ về thường xuyên để thăm em, em có đồng ý không ?
Nàng mỉm cười:
- Em rất thích nếu điều đó không ảnh hưởng đến việc học của anh.
- Anh tự biết sắp xếp cho mình mà.
Ráng chiều đã xuống từ lâu, trời tối dần, thế mà họ vẫn không hề hay biết. Họ tâm sự biết bao nhiêu chuyện, cùng vạch hướng tương lai cho tình yêu của mình.
Cho đến khi con sông trước mắt nước đã dâng cao, gió đêm thổi mạnh mang theo hơi nước lạnh, họ rùng mình, rồi Hải Triều kêu lên thảng thốt:
- Thôi chết rồi! Trời tối quá, em phải về đây.
Gia Kiệt còn quyến luyến:
- Ở với anh thêm một lát nữa nhé, ngày mai anh phải đi rồi.
- Em biết, nhưng không được đâu. Dì em... À! Lúc đi em không báo với dì, có lẽ bây giờ dì đang mong em lắm. Gia Kiệt! Chúc anh thành đạt, em sẽ chờ tin anh.
Gia Kiệt nắm lấy tay người yêu:
- Hải Triều, anh sẽ đưa em về nhé.
Nàng từ chối lia lịa:
- Không! Không cần đâu, anh để em tự đi được rồi, nếu chẳng may mấy đứa em họ của em nhìn thấy thì ồn ào lắm.
- Hải Triều, hãy luôn nhớ về anh nhé! Cố gắng chịu khó một chút. Sau ba năm nữa, chắc chắn chúng ta được ở bên nhau mà.
Nàng cố mỉm cười để anh được an tâm, nhưng nghe mi mình ướt đẫm lệ vì quá bùi ngùi trong phút chia tay này. Nhưng vì bóng tối chập chùng nên anh không thấy nàng khóc.
Trong phút quyến luyến ấy, nàng nói:
- Gia Kiệt! Chúng ta xa nhau, em không có gì để tặng cho anh cả, xin anh thông cảm. Nhưng em có thể...
Thật nhanh, nàng chồm tới hôn vào má anh rồi bỏ chạy vào bóng đêm, sau khi nghẹn ngào buông câu nói:
- Em chờ anh.
Gia Kiệt sững sờ vì nụ hôn đầu tiên nàng dành cho anh... Anh cảm giác toàn thân tê dại. Đưa tay sờ má, nơi nàng vừa đặt nụ hôn và anh phát hiện ra nơi đó đang đẫm ướt. Lúc này, anh mới bàng hoàng nhận ra đó là những giọt lệ nóng ấm của nàng.
Anh thì thào:
- Hải Triều! Anh nhất định sẽ trở về với em. Chúng ta sẽ là vợ chồng, mãi mãi và mãi mãi.
Cinderella - 08 ( mới nhất )
Cinderella - 07
Cinderella - 06
Cinderella - 05
Cinderella - 04 (2)
Cinderella - 04 (1)
Cinderella - 03
Cinderella - 02
Cinderella - 01
*********************************************************************
1. Cả hai người ngồi bệt trên bãi cỏ và cùng cười giòn giã. Gia Kiệt lấy tay âu yếm lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán người yêu rồi nói:
- Hải Triều! Em có biết không? Nãy giờ nếu có ai thấy chúng ta chạy như thế, chắc chắn họ sẽ nghĩ chúng ta đi cướp về đấy.
Đang cười tươi, Hải Triều vội thoáng buồn:
- Muốn gặp được anh đối với em còn khó hơn cả chuyện đi ăn cướp nữa, em chỉ lo dì em bắt gặp thì em sẽ no đòn.
- Sao em lại phải sợ dì đến thế chứ ?
Không muốn nói đến chuyện của mình nên Hải Triều nói:
- Anh bảo có chuyện muốn nói với em mà, phải không ?
Gia Kiệt ngồi sát nàng hơn. Cả hai cùng hướng mắt về phía trước nơi có con sông đang lặng lẽ trôi:
- Hải Triều! Chúng ta phải xa nhau một thời gian, em ạ.
Hải Triều bàng hoàng:
- Tại sao thế? Có phải em không xứng đáng với anh, hay... em chỉ là đứa con gái mồ côi ?
Gia Kiệt đưa tay bịt miệng người yêu rồi mắng yêu:
- Em cứ tối ngày hay nghĩ đâu đâu ấy rồi tự ti mặc cảm với bản thân mình.
- Nhưng anh vừa bảo chúng ta phải xa nhau.
- Anh vừa hoàn thành xong chương trình học của mình. Ở tỉnh ta không có trường cao học để lấy bằng Thạc sĩ. Cho nên anh sẽ lên thành phố học, em ạ.
- Anh sẽ đi trong thời gian bao lâu ?
- Ba năm. Sau ba năm nữa, anh sẽ hoàn thành chương trình học của mình. Lúc đó, nhất định chúng ta sẽ được ở gần bên nhau và chúng ta sẽ làm đám cưới.
Tuy Gia Kiệt nói thế nhưng Hải Triều vẫn cúi đầu buồn bã. Thấy thế, Gia Kiệt hỏi:
- Hải Triều! Em không tin anh sao ?
- Không, em rất tin anh. Nhưng Gia Kiệt ơi! Anh đi rồi chắc em buồn lắm, vì ở cái thị trấn này dường như em không có bạn.
Gia Kiệt kéo người yêu xích lại gần mình, an ủi:
- Anh biết nhưng chúng ta hãy vì tương lai sau này mà nén lòng, em ạ. Anh hứa sẽ viết thư thường xuyên về cho em nhé.
- Đừng, anh đừng viết thư.
Nhìn vẻ hoảng sợ của Hải Triều, Gia Kiệt ngạc nhiên:
- Em làm sao vậy ?
Dù đã quen và yêu nhau mấy năm nay nhưng chưa lần nào nàng cho Gia Kiệt đến nhà. Và Gia Kiệt cũng không hề biết dì của nàng khó đến độ nào, chỉ manh máng biết qua lời Hải Triều: "dì của em khó lắm" thế thôi. Chứ thật sự bà Thu Hoa dì của Hải Triều cấm nàng giao du với tất cả con trai. Bà cũng loáng thoáng nghe về chuyện tình của nàng và Gia Kiệt và đã từng nghiêm cấm. Cho nên, mỗi lần anh và nàng muốn gặp nhau chỉ có thể nhắn qua cô bạn thân của nàng.
Nàng thấy rùng mình, khi nghĩ đến những lá thư của Gia Kiệt gửi về cho nàng lọt vào tay bà. Sốt ruột, Gia Kiệt lại hỏi:
- Em không sao chứ, Hải Triều.
Không thể để anh biết sự thật nên nàng gượng cười nói dối:
- Ồ, không! Em không muốn anh gửi thư vì ở nhà có dì và mấy đứa em, bọn nó nghịch lắm. Nếu chúng nhận thư chắc chắn sẽ xé ra xem và la ầm lên, em xấu hổ lắm.
Gia Kiệt thở phào:
- Thế mà em làm anh mất cả hồn. Thôi được, nếu em không thích anh viết thư thì... anh sẽ tranh thủ về thường xuyên để thăm em, em có đồng ý không ?
Nàng mỉm cười:
- Em rất thích nếu điều đó không ảnh hưởng đến việc học của anh.
- Anh tự biết sắp xếp cho mình mà.
Ráng chiều đã xuống từ lâu, trời tối dần, thế mà họ vẫn không hề hay biết. Họ tâm sự biết bao nhiêu chuyện, cùng vạch hướng tương lai cho tình yêu của mình.
Cho đến khi con sông trước mắt nước đã dâng cao, gió đêm thổi mạnh mang theo hơi nước lạnh, họ rùng mình, rồi Hải Triều kêu lên thảng thốt:
- Thôi chết rồi! Trời tối quá, em phải về đây.
Gia Kiệt còn quyến luyến:
- Ở với anh thêm một lát nữa nhé, ngày mai anh phải đi rồi.
- Em biết, nhưng không được đâu. Dì em... À! Lúc đi em không báo với dì, có lẽ bây giờ dì đang mong em lắm. Gia Kiệt! Chúc anh thành đạt, em sẽ chờ tin anh.
Gia Kiệt nắm lấy tay người yêu:
- Hải Triều, anh sẽ đưa em về nhé.
Nàng từ chối lia lịa:
- Không! Không cần đâu, anh để em tự đi được rồi, nếu chẳng may mấy đứa em họ của em nhìn thấy thì ồn ào lắm.
- Hải Triều, hãy luôn nhớ về anh nhé! Cố gắng chịu khó một chút. Sau ba năm nữa, chắc chắn chúng ta được ở bên nhau mà.
Nàng cố mỉm cười để anh được an tâm, nhưng nghe mi mình ướt đẫm lệ vì quá bùi ngùi trong phút chia tay này. Nhưng vì bóng tối chập chùng nên anh không thấy nàng khóc.
Trong phút quyến luyến ấy, nàng nói:
- Gia Kiệt! Chúng ta xa nhau, em không có gì để tặng cho anh cả, xin anh thông cảm. Nhưng em có thể...
Thật nhanh, nàng chồm tới hôn vào má anh rồi bỏ chạy vào bóng đêm, sau khi nghẹn ngào buông câu nói:
- Em chờ anh.
Gia Kiệt sững sờ vì nụ hôn đầu tiên nàng dành cho anh... Anh cảm giác toàn thân tê dại. Đưa tay sờ má, nơi nàng vừa đặt nụ hôn và anh phát hiện ra nơi đó đang đẫm ướt. Lúc này, anh mới bàng hoàng nhận ra đó là những giọt lệ nóng ấm của nàng.
Anh thì thào:
- Hải Triều! Anh nhất định sẽ trở về với em. Chúng ta sẽ là vợ chồng, mãi mãi và mãi mãi.
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: