Cinderella

Ngoc.crazy

Dậy Thì
Verified
 
 
 
 
LX Credits
91
USD
0
Tham gia
17/12/16
Bài viết
59
Được thích
122
Giới tính
Nữ
Mục Lục chương :

Cinderella - 08 ( mới nhất :) )
Cinderella - 07
Cinderella - 06
Cinderella - 05
Cinderella - 04 (2)
Cinderella - 04 (1)
Cinderella - 03
Cinderella - 02
Cinderella - 01


*********************************************************************
1. Cả hai người ngồi bệt trên bãi cỏ và cùng cười giòn giã. Gia Kiệt lấy tay âu yếm lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán người yêu rồi nói:

- Hải Triều! Em có biết không? Nãy giờ nếu có ai thấy chúng ta chạy như thế, chắc chắn họ sẽ nghĩ chúng ta đi cướp về đấy.

Đang cười tươi, Hải Triều vội thoáng buồn:

- Muốn gặp được anh đối với em còn khó hơn cả chuyện đi ăn cướp nữa, em chỉ lo dì em bắt gặp thì em sẽ no đòn.

- Sao em lại phải sợ dì đến thế chứ ?

Không muốn nói đến chuyện của mình nên Hải Triều nói:

- Anh bảo có chuyện muốn nói với em mà, phải không ?

Gia Kiệt ngồi sát nàng hơn. Cả hai cùng hướng mắt về phía trước nơi có con sông đang lặng lẽ trôi:

- Hải Triều! Chúng ta phải xa nhau một thời gian, em ạ.

Hải Triều bàng hoàng:

- Tại sao thế? Có phải em không xứng đáng với anh, hay... em chỉ là đứa con gái mồ côi ?

Gia Kiệt đưa tay bịt miệng người yêu rồi mắng yêu:

- Em cứ tối ngày hay nghĩ đâu đâu ấy rồi tự ti mặc cảm với bản thân mình.

- Nhưng anh vừa bảo chúng ta phải xa nhau.

- Anh vừa hoàn thành xong chương trình học của mình. Ở tỉnh ta không có trường cao học để lấy bằng Thạc sĩ. Cho nên anh sẽ lên thành phố học, em ạ.

- Anh sẽ đi trong thời gian bao lâu ?

- Ba năm. Sau ba năm nữa, anh sẽ hoàn thành chương trình học của mình. Lúc đó, nhất định chúng ta sẽ được ở gần bên nhau và chúng ta sẽ làm đám cưới.

Tuy Gia Kiệt nói thế nhưng Hải Triều vẫn cúi đầu buồn bã. Thấy thế, Gia Kiệt hỏi:

- Hải Triều! Em không tin anh sao ?

- Không, em rất tin anh. Nhưng Gia Kiệt ơi! Anh đi rồi chắc em buồn lắm, vì ở cái thị trấn này dường như em không có bạn.

Gia Kiệt kéo người yêu xích lại gần mình, an ủi:

- Anh biết nhưng chúng ta hãy vì tương lai sau này mà nén lòng, em ạ. Anh hứa sẽ viết thư thường xuyên về cho em nhé.

- Đừng, anh đừng viết thư.

Nhìn vẻ hoảng sợ của Hải Triều, Gia Kiệt ngạc nhiên:

- Em làm sao vậy ?

Dù đã quen và yêu nhau mấy năm nay nhưng chưa lần nào nàng cho Gia Kiệt đến nhà. Và Gia Kiệt cũng không hề biết dì của nàng khó đến độ nào, chỉ manh máng biết qua lời Hải Triều: "dì của em khó lắm" thế thôi. Chứ thật sự bà Thu Hoa dì của Hải Triều cấm nàng giao du với tất cả con trai. Bà cũng loáng thoáng nghe về chuyện tình của nàng và Gia Kiệt và đã từng nghiêm cấm. Cho nên, mỗi lần anh và nàng muốn gặp nhau chỉ có thể nhắn qua cô bạn thân của nàng.

Nàng thấy rùng mình, khi nghĩ đến những lá thư của Gia Kiệt gửi về cho nàng lọt vào tay bà. Sốt ruột, Gia Kiệt lại hỏi:

- Em không sao chứ, Hải Triều.

Không thể để anh biết sự thật nên nàng gượng cười nói dối:

- Ồ, không! Em không muốn anh gửi thư vì ở nhà có dì và mấy đứa em, bọn nó nghịch lắm. Nếu chúng nhận thư chắc chắn sẽ xé ra xem và la ầm lên, em xấu hổ lắm.

Gia Kiệt thở phào:

- Thế mà em làm anh mất cả hồn. Thôi được, nếu em không thích anh viết thư thì... anh sẽ tranh thủ về thường xuyên để thăm em, em có đồng ý không ?

Nàng mỉm cười:

- Em rất thích nếu điều đó không ảnh hưởng đến việc học của anh.

- Anh tự biết sắp xếp cho mình mà.

Ráng chiều đã xuống từ lâu, trời tối dần, thế mà họ vẫn không hề hay biết. Họ tâm sự biết bao nhiêu chuyện, cùng vạch hướng tương lai cho tình yêu của mình.

Cho đến khi con sông trước mắt nước đã dâng cao, gió đêm thổi mạnh mang theo hơi nước lạnh, họ rùng mình, rồi Hải Triều kêu lên thảng thốt:

- Thôi chết rồi! Trời tối quá, em phải về đây.

Gia Kiệt còn quyến luyến:

- Ở với anh thêm một lát nữa nhé, ngày mai anh phải đi rồi.

- Em biết, nhưng không được đâu. Dì em... À! Lúc đi em không báo với dì, có lẽ bây giờ dì đang mong em lắm. Gia Kiệt! Chúc anh thành đạt, em sẽ chờ tin anh.

Gia Kiệt nắm lấy tay người yêu:

- Hải Triều, anh sẽ đưa em về nhé.

Nàng từ chối lia lịa:

- Không! Không cần đâu, anh để em tự đi được rồi, nếu chẳng may mấy đứa em họ của em nhìn thấy thì ồn ào lắm.

- Hải Triều, hãy luôn nhớ về anh nhé! Cố gắng chịu khó một chút. Sau ba năm nữa, chắc chắn chúng ta được ở bên nhau mà.

Nàng cố mỉm cười để anh được an tâm, nhưng nghe mi mình ướt đẫm lệ vì quá bùi ngùi trong phút chia tay này. Nhưng vì bóng tối chập chùng nên anh không thấy nàng khóc.

Trong phút quyến luyến ấy, nàng nói:

- Gia Kiệt! Chúng ta xa nhau, em không có gì để tặng cho anh cả, xin anh thông cảm. Nhưng em có thể...

Thật nhanh, nàng chồm tới hôn vào má anh rồi bỏ chạy vào bóng đêm, sau khi nghẹn ngào buông câu nói:

- Em chờ anh.

Gia Kiệt sững sờ vì nụ hôn đầu tiên nàng dành cho anh... Anh cảm giác toàn thân tê dại. Đưa tay sờ má, nơi nàng vừa đặt nụ hôn và anh phát hiện ra nơi đó đang đẫm ướt. Lúc này, anh mới bàng hoàng nhận ra đó là những giọt lệ nóng ấm của nàng.

Anh thì thào:

- Hải Triều! Anh nhất định sẽ trở về với em. Chúng ta sẽ là vợ chồng, mãi mãi và mãi mãi.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Kẻ Bất Tử

Đại Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
 
 
 
LX Credits
164
USD
0
Tham gia
10/5/17
Bài viết
4,648
Được thích
3,023
Giới tính
Nữ
Tiếp đi thớt! hóng!!@_@...
 

Dzitxiem

Thiếu Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
LX Credits
94
USD
0
Tham gia
8/1/16
Bài viết
743
Được thích
259
Giới tính
Nam
Câu chuyện muôn thưở nhỉ? 3 năm sẽ rất dài với những người yêu nhau. Chờ nhau nhưng không tránh được những biến cố sẽ tới. Liệu Hải Triều có chờ được ny mình không? Những lúc Hải Triều buồn thì có ai để tâm sự không? Hay sẽ có chàng trai nào đó đến với cuộc đời Hải Triều???
 

Ngoc.crazy

Dậy Thì
Verified
 
 
 
 
LX Credits
91
USD
0
Tham gia
17/12/16
Bài viết
59
Được thích
122
Giới tính
Nữ
Câu chuyện muôn thưở nhỉ? 3 năm sẽ rất dài với những người yêu nhau. Chờ nhau nhưng không tránh được những biến cố sẽ tới. Liệu Hải Triều có chờ được ny mình không? Những lúc Hải Triều buồn thì có ai để tâm sự không? Hay sẽ có chàng trai nào đó đến với cuộc đời Hải Triều???
 

Ngoc.crazy

Dậy Thì
Verified
 
 
 
 
LX Credits
91
USD
0
Tham gia
17/12/16
Bài viết
59
Được thích
122
Giới tính
Nữ
Rất nhiều câu hỏi đã được đặt ra mà có lẽ bây giờ tớ chưa thể trả lời hết được hihi. Nếu cậu muốn biết thì cứ theo dõi câu chuyện nhé, rồi mọi chuyện sẽ dần dần được hé lộ mà thôi, ok ?!
 

OnlySexxx

Đại Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
 
 
 
LX Credits
1,028
USD
0
Tham gia
5/6/16
Bài viết
1,867
Được thích
1,345
Giới tính
Nam
Hờ hờ, cuốn hít đây
Chim tôi sẽ chờ :)
 

Ngoc.crazy

Dậy Thì
Verified
 
 
 
 
LX Credits
91
USD
0
Tham gia
17/12/16
Bài viết
59
Được thích
122
Giới tính
Nữ
2. Những gì nàng đoán trước và lo sợ đã không thừa chút nào. Vừa về đến nhà, nàng đã thấy dì Thu Hoa đứng chống nạnh ngay bậc cửa với gương mặt đằng đằng sát khí.

Nỗi lo sợ làm trái tim nàng muốn ngừng đập. Nàng ôm lấy ngực và rón rén bước vào. Vừa thấy nàng, bà Thu Hoa như một con thú dữ ào tới tát mạnh vào mặt nàng.

Cháttt.......

Cái tát bất ngờ và đau quá làm nàng xây xẩm cả mặt mày. Nàng ôm lấy mặt và cố gắng chịu đựng, bởi vì đây không phải là lần đầu. Sau đó lại là những "điệp khúc" cũ, bà Thu Hoa tru tréo:

- Cái con kia, mày đi đâu mà giờ này mới chịu mang cái mặt về ?
Tao cứ tưởng mày đi luôn rồi chứ.

Nàng chưa kịp thanh minh gì thì đứa con gái con của dì chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi cũng chống nạnh với điệu bộ không khác gì mẹ, đổ thêm dầu vào lửa:

- Hẹn với trai chứ gì! Con đã nói với mẹ rồi, nuôi chi cái ngữ ấy ở trong nhà chỉ uổng cơm, không khéo có ngày mang họa.

Những lời đứa em họ như từng gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng làm nàng giận tới tím môi:

- Hồng Điệp! Chị cấm em, em không có quyền xúc phạm đến chị.

Hồng Điệp cười ngạo nghễ:

- Không à? Mày là cái thá gì mà tao không được xúc phạm chứ? Đồ con hoang!

- Em...

- Hồng Điệp!

Ông Long là chồng của dì Thu Hoa nãy giờ ngồi nhâm nhi bên chai rượu, bây giờ mới lên tiếng bắt nạt con gái:

- Dù sao thì Hải Triều cũng là chị của con, con không được hỗn. Dạy chị là do trách nhiệm của mẹ con. Ở đây không có việc của con, mau vào học bài đi.

Biết không thể cãi lại cha nên Hồng Điệp ngúng nguẩy rồi bỏ đi.

Nơi bậc cửa, Hải Triều cố gắng tránh ánh mắt đầy dục vọng của người dượng và cúi xuống giọng nhỏ nhẹ:

- Xin lỗi dì... con biết mình có lỗi, con sẽ không tái phạm nữa đâu.

Nhưng bà Thu Hoa vẫn chưa chịu bỏ qua, bà gằn giọng:

- Nhưng mày vẫn chưa cho tao biết mày đi đâu từ chiều đếm giờ ?

Tuyệt đối không thể để cho bà biết nàng đi gặp Gia Kiệt nên nàng đành nói dối:

- Dạ, con đến nhà đứa bạn chơi, nhưng vì mải mê nói chuyện nên quên cả giờ về. Con xin lỗi đã để dì lo, con sẽ không làm như thế nữa đâu ạ.

- Cứ tạm tin như thế đi, nhưng để tao biết mày đã từng đi gặp gỡ thằng nào thì chết với tao.

Vẫn chưa xong, nàng lại phải đứng yên đó để nghe bà tiếp tục đay nghiến. Cũng những câu nói mà hai mươi năm qua nàng đã nghe đến hàng vạn lần:

- Không biết kiếp trước tao ăn ở ác đức như thế nào mà bây giờ phải nuôi cái thứ oan nghiệt như mày. Mẹ mày đấy, thích phiêu lưu với bọn đàn ông sao không chịu nhận hậu quả này chứ. Nghĩ lại, tao thấy mình sao ngu quá, hai mươi mấy năm trước chỉ vì ham mấy đồng bạc mà phải nhận nuôi mày để bây giờ phải khổ.
Đồ oan nghiệt, ngay cả mẹ ruột của mày cũng phải sợ mày mà bỏ chạy, mãi cho đến hai mươi năm rồi cũng không dám vác mặt trở về . Tao báo cho mà biết nhé, sống ở cái nhà này đừng bày đặt cái tính trăng hoa của mẹ mày đấy. Tao sẽ giết chết đấy, con ạ.

Bình thường, những lời mạt sát như thế đối với bất cứ người nào họ sẽ tỏ ra phản ứng mạnh mẽ, nhưng với Hải Triều thì không. Không phải nàng là gỗ đá hay là kẻ vô tri, nhưng vì nàng đã nghe quá nhiều. Nghe từ lúc nàng chưa kịp nhận thức gì về cuộc đời và gần như mỗi ngày, nàng đều nghe điệp khúc đó, nên bây giờ đã trở thành nhàm chán.

Nàng nhắm nghiền mắt vag cũng không biết được mình đang nghĩ gì, chỉ mong sao cho bà chửi xong để trở lại công việc của mình.

Chửi mãi có lẽ cũng đã mệt, bà quay sang nàng, hét:

- Mày còn đứng đó ăn vạ đấy à ? Chẳng lẽ mày lại muốn tao làm nốt những công việc dưới kia luôn sao ?

Hải Triều rối rít:

- Dạ, dạ không ạ. Dì dượng bà các em đã ăn chưa, con sẽ dọn.

Bà cười mỉa mai:

- Cảm ơn à! Chờ mày dọn cho ăn chắc cả nhà này đem chôn mất rồi. Thôi, đừng xớ rớ đây nữa, nhìn bản mặt mày là tao ghét rồi.

Nàng cúi đầu lẳng lặng đi ra sau nhà và cảm nhận được có một đôi mắt đầy ham muốn dục vọng như cố nuốt chửng lấy nàng. Rồi giọng ông dượng thật nhỏ nói với bà Thu Hoa:

- Con nhỏ có làm gì nên tội đây. Nó chỉ đi có hơn một tiếng thôi, bà làm gì mà như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta vậy. Ở nhà này, tất cả công việc đều đổ lên vai một mình nó. Là dì, ít ra bà cũng phải cho nó có thời gian giải trí chứ.

- Tôi biết chứ, nhưng hễ nhìn tới mặt nó là tôi thấy ghét. Tôi cảm thấy quá tốn kém đã bỏ công không nuôi nó hai mươi năm rồi.

- Bà nói không sợ người ta cười. Bà là dì ruột của nó, dì cũng như là mẹ. Mẹ nuôi con thì sao phải tính toán chứ. Vả lại, tôi nhớ ngày xưa trước khi bỏ đi, chị gái bà đã cho bà không ít tiền đâu.

Bà vẫn hậm hực:

- Nhưng nếu so với hai mươi năm tôi nuôi nó thì có thấm vào đâu chứ ?

- Bà thật là... Thế sao bà không nghĩ lại, ngần ấy năm rồi nó đã làm những việc gì. Công việc nhà ta không ít: cơm nước, giặt giũ, chợ búa... lại phải chăm sóc ba đứa con của chúng ta phá như quỷ, bao nhiêu đó công việc chỉ mỗi mình nó làm. Bà nghĩ xem, nếu mướn người giúp việc thì phải mướn đến hai người mới có thể làm hết hàng khối công việc đó. Đằng này, chỉ một mình nó quán xuyến, chưa một lần sơ suất hay than vãn. Mà bà thì không tốn lấy một đồng ngoài hai bữa cơm đạm mạc cho nó.

Hình như tất cả những lời chồng nói đều đúng, bà không còn cớ nào để cãi. Vội liếc xéo ông, bà gằn giọng:

- Còn ông nữa, tôi cảnh cáo ông nhé! Nó là cháu ruột của tôi, ông là dượng của nó. Tôi biết tính ông hay bay bướm lăng nhăng. Những gì ông làm bên ngoài, tôi không để ý. Nhưng tôi cấm ông léng phéng với nó. Đừng để cho tôi nghe chòm xóm bàn tán về chuyện của hai người thì tôi xé xác nó đấy. Liệu hồn đấy!

Nói xong, bà đứng dậy. Ông hỏi:

- Bà đi đâu đấy ?

- Thì đi ngồi sòng chứ đâu. Cũng chỉ tại con quỷ đó mà tôi trễ mất rồi. Thôi, ông ở nhà để ý bọn nhỏ. Tôi đi đây, kẻo họ đợi.

Những gì ông bà đối thoại phí trước rõ mồn một vào tai nàng. Buồn tủi, nàng ngồi bên đống bát và thau đồ chất ngất khíc nức nở. Bỗng từ phía sau một bàn tay nhám nhúa vuốt nhẹ má nàng, nơi đó đang sưng tấy vì cái tát lúc nãy. Hốt hoảng, nàng đứng phắt dậy và nép mình một bên hét:

- Dượng! Dượng làm gì vậy ?

Ông Long nhìn nàng với đôi mắt tình tứ, nụ cười đầy hơi men, cợt nhả:

- Xin lỗi, dượng đã làm cho con giật mình. Dượng chỉ muốn xoa dịu vết thương cho con thôi. Có còn đau không ?

- Không! Dượng đi lên đi, con không cần đâu.

Ông nhìn nàng, lắc đầu thương hại:

- Dì con thật là nóng nảy. Ai lại có thể đánh vào gương mặt ngà ngọc kia chứ.

Hải Triều nghe tai mình ù đặc, nàng lại hét:

- Dượng! Dượng đi lên đi, con không muốn dượng ở đây nữa. Xin để cho con yên, con van dượng đó.

Mặc cho Hải Triều sợ hãi tột cùng, ông cũng buông những lời nham nhở:

- Con sợ dì phải không, dì đã đi rồi. Nào, cho dượng xem vết thương đi.

Ông bước đến. Hải Triều càng kinh hoàng hơn, nàng đã không còn giữ được bình tĩnh rút mạnh con dao gần đó tự vệ:

- Nếu dượng còn bước tới, tôi sẽ tự sát đó.

Cuối cùng, ông Long cũng chùn bước. Ông nhỏ nhẹ:

- Thôi được, dượng biết con đang buồn. Dượng sẽ không quấy rầy con nữa. Yên tâm đi, đừng khẩn trương như thế nhé! Bây giờ dượng sẽ đi ngủ. Ngày mai, dượng sẽ cho con tiền để mua thuốc uống và may đồ mới. Nhớ, nhớ đừng nói lại với dì nhé! Ngày mai, dượng sẽ cho tiền.

Vừa nói, ông vừa thụt lùi và khuất sau màn cửa.

Con dao trên tay Hải Triều rơi xuống tạo thành một âm thanh sắc lạnh đến rợn người. Nàng đổ gục xuống và nấc lên trong cơn tuyệt vọng.

Chúa ơi! Xin người hãy thương xót con với, xin hãy giúp con thoát khỏi nơi này. Con kiệt sức rồi, con không đủ sức đê hi vọng nữa. Chúa ơi...
 

Ngoc.crazy

Dậy Thì
Verified
 
 
 
 
LX Credits
91
USD
0
Tham gia
17/12/16
Bài viết
59
Được thích
122
Giới tính
Nữ
Chỉ vì lo mải mê post bài lên mà quên không xem thêm lượt nữa, giờ soát lại chap 2 mình thấy có tận 4 lỗi chính tả nhé, hỳ... Cả nhà thông cảm cho mình nha @@
 

ThienLoiMap

Thiếu Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
 
 
LX Credits
1,721
USD
0
Tham gia
7/2/17
Bài viết
607
Được thích
4,438
Giới tính
Nam
ya ya... tiếp thớt
 

OnlySexxx

Đại Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
 
 
 
LX Credits
1,028
USD
0
Tham gia
5/6/16
Bài viết
1,867
Được thích
1,345
Giới tính
Nam
Cố giữ cảm xúc khi viết nha thím!
Thanh niên thiendia sức tưởng tượng tốt lắm, cứ viết phóng khoáng lên ;)
 

Dzitxiem

Thiếu Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
LX Credits
94
USD
0
Tham gia
8/1/16
Bài viết
743
Được thích
259
Giới tính
Nam
Chỉ vì lo mải mê post bài lên mà quên không xem thêm lượt nữa, giờ soát lại chap 2 mình thấy có tận 4 lỗi chính tả nhé, hỳ... Cả nhà thông cảm cho mình nha @@
Không có đoạn giới thiệu các nhân vật nhỉ? Hải triều phải sống trong 1 gia đình mà cái gì cũng phải sợ. Em gái thì ganh ghét, dì thì lại đay nghiến, dượng thì như con hổ đói sẵn sàng thịt bất cứ lúc nào? Có thêm vài đoạn nói về nội tâm, suy nghĩ bên trong Hải triều thì mn sẽ dễ hiểu hơn Ngọc ak hihi
 

Dzitxiem

Thiếu Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
LX Credits
94
USD
0
Tham gia
8/1/16
Bài viết
743
Được thích
259
Giới tính
Nam
Chỉ vì lo mải mê post bài lên mà quên không xem thêm lượt nữa, giờ soát lại chap 2 mình thấy có tận 4 lỗi chính tả nhé, hỳ... Cả nhà thông cảm cho mình nha @@
Mình viết trước ở file Word rồi copy qua TĐ cho dễ bạn ơi
 

Dzitxiem

Thiếu Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
LX Credits
94
USD
0
Tham gia
8/1/16
Bài viết
743
Được thích
259
Giới tính
Nam
Chắc mấy hôm nay bận chơi tết ha. Chấm .. phát cho bài đỡ trôi hihi
 

Ngoc.crazy

Dậy Thì
Verified
 
 
 
 
LX Credits
91
USD
0
Tham gia
17/12/16
Bài viết
59
Được thích
122
Giới tính
Nữ
3. Đang ngồi xem lại những cuốn album của gia đình, bỗng bà Gia Trực giật mình lẫn mừng rỡ bởi tiếng nói quen thuộc:

- Chào mẹ kính yêu, con đã về.

- Ôi, Gia Kiệt! Con về thật đúng lúc. Ở nhà một mình, mẹ buồn đến chết được.

Gia Kiệt ngạc nhiên nhìn khắp xung quanh nhà:

- Thế ba và chị con đâu?

- Ba con, bên nội ở dưới quê có đám cưới nên hai người đó đi rồi.

- Thế mẹ không đi sao ?

- Lẽ ra mẹ đi với ba con, nhưng chị Hai mày thích đi quá, mẹ đành ở lại giữ nhà... Mà này, lúc nãy con vừa gọi mẹ là gì thế?

- Là mẹ kính yêu đó.

Dù đã ngoài năm mươi nhưng trông bà Gia Trực còn rất trẻ. Bà cười thật tươi:

- Ôi! Mẹ rất thích con gọi mẹ như thế.

- Bởi vì mẹ xứng đáng mà.

Nhìn vẻ mặt hồ hởi đầy phấn chấn của con trai, bà hỏi:

- Trông con vui quá, có phải con đã thi xong rồi, phải không ?

- Đúng đấy mẹ ạ! Con vừa hoàn thành xong chương trình học và cũng vừa kết thúc bản luận án tốt nghiệp. Bây giờ chỉ có thể về bên mẹ để được mẹ tẩm bổ và chờ nhận công tác nữa thôi.

- Con thật là giỏi. Không ngờ thời gian trôi nhanh thật, mới đây mà đã ba năm rồi. Nhớ lúc trước, vì tương lai của con nên mẹ mới để con đi nhưng lòng cứ lo sợ. Không ngờ cuối cùng đã được như ý nguyện, con giỏi lắm.

- Thì cũng nhờ ba má thôi. Bây giờ, con có dịp trả hiếu với ba má rồi.

Bà lại cười:

- Nuôi con, ba mẹ không muốn các con trả ơn đâu. Miễn sao nhìn thấy các con thành đạt và hiếu thảo là ba mẹ mãn nguyện rồi.

Bà Gia Trực nhìn con trai bà thật hài lòng khi thấy bây giờ anh đã chững chạc hơn nhiều. Ngần ngừ giây lát, bà nói:

- Kiệt à! Có một điều này lâu nay ba mẹ không tiện nói với con vì thấy con còn bận học. Có lẽ bây giờ con nên nghĩ đến chuyện đó là vừa, bởi vì con đã 26, 27 tuổi rồi.

- Có chuyện gì mà quan trọng thế hả mẹ ?

- Thì chuyện hôn nhân ấy mà. Chị hai con sắp đám cưới, nó sẽ theo chồng, xem như yên bề gia thất. Còn con, mẹ nghĩ con cũng nên lấy vợ.

Thật khó khăn, bà Gia Trực mới có thể nói lên được điều đó, nhưng lòng cứ nơm nớp lo âu. Bà sợ anh sẽ phản đối như các cô cậu thời nay, chẳng hạn: "chưa nghĩ đến, hay..." Nhưng không ngờ Gia Kiệt ngồi ngay ngắn, gương mặt anh hết sức trang nghiêm:

- Vâng, lần này trở về con cũng định thưa với ba má chuyện đó.

- Con định lấy vợ sao ?

- Thái độ đó làm cho Gia Kiệt ngạc nhiên. Anh hỏi lại:

- Chẳng lẽ không phải ba mẹ đang mong ở con điều đó sao ?

- Đúng, đúng... nhưng có phải con đã có người yêu ?

Dù là thanh niên nhưng nhắc đến điều này cũng làm cho anh thoáng đỏ mặt:

- Vâng, mẹ ạ.

Bà Gia Trực ồ lên thích thú:

- Ôi! Quả là một điều bất ngờ. Con có bạn gái bao lâu rồi, sao gia đình ta không biết nhỉ ?

Quả thật, dù anh và Hải Triều yêu nhau đã nhiều năm nay. Nhưng vì yêu cầu của nàng cho nên tình yêu của anh và nàng vẫn còn trong vòng bí mật, ngoài cô bạn thân làm liên lạc còn lại đều không ai biết, kể cả gia đình Gia Kiệt.

Thật ra bà Thu hoa, dì của Hải Triều cũng nghi ngờ nhưng vẫn không thể biết có phải là sự thật hay không.

Thấy con trai ngồi nghĩ ngợi, bà hồ hởi hỏi tiếp:

- Này, có phải cô gái đó ở thành phố không? Chắc con đã quen cô ấy trong kỳ học này, phải không ?

Dạ không đâu, mẹ ạ.

- Thế cô ấy là ai ?

- Đồng hương với mình, cùng ở chung một tỉnh với ba.

- Thôi thôi, mẹ biết rồi. Cô ấy cùng lên thành phố học với con và cả hai yêu nhau chứ gì?

Gia Kiệt ấp úng:

- Dạ... cô ấy đã thôi học lâu rồi, mẹ ạ. Nhà cô ấy cũng ở gần đây thôi, nói ra có lẽ mẹ cũng biết nữa.

Bà Già Trực trố mắt:

- Ở gần đây? Ôi may quá! Mẹ chỉ sợ con yêu con gái thành phố thôi. Thường thì con gái thành phố ít chịu về quê làm dâu. Mà nhà ta chỉ có mỗi con là con trai, thế thì lấy vợ gần nhà là tiện nhất. Nhưng con vẫn chưa nói cho mẹ biết cô gái ấy tên gì, con cái nhà ai.

- Dạ, thật ra thì cô ấy không còn cha mẹ. Hiện đang sống với dì và dượng.

Bà Gia Trực hơi nhíu mày:

- Cô ấy tên gì ?

- Dạ, Lâm Hải Triều!

- Hải Triều ư ?

Bà Gia Trực nhắc lại rồi chau mày nghĩ ngợi. Cái tên dường như vừa gợi lên trong trí nhớ bà một điều gì đó. Đột ngột, bà hỏi:

- Có phải nhà cô ấy ở phía cuối chợ ?

- Dạ đúng.

- Dì nó tên Thu Hoa và ông dượng lông bông tên Long đó phải không ?

- Không ngờ mẹ biết rành đến thế.
Vâng, Hải Triều đang sống ở đó mẹ ạ. Rảnh rỗi, con sẽ đưa cô ấy về ra mắt mẹ và gia đình.

Có một chuyện gì đó vừa thoáng qua làm gương mặt bà Gia Trực tối sầm, phát hiện ra điều đó, Gia Kiệt lo lắng hỏi:

- Mẹ! Mẹ không sao chứ ?

Bà nén tiếng thở dài:

- Con quen cô ấy lâu chưa ?

- Dạ, chúng con yêu nhau đã 5 năm rồi, mẹ ạ

- Thế con có biết gì về cô ấy không ?

- Dạ, Hải Triều là một cô gái xinh đẹp, ngoan hiền, lễ độ, biết chịu thương chịu khó. Con đảm bảo nếu gặp cô ấy, mẹ sẽ thích ngay

- Thế con có biết ba mẹ của nó ở đâu không ?

- Theo lời Hải Triều thì ba mẹ cô ấy bỏ đi từ lúc cô ấy còn rất nhỏ, nên mấy chục năm nay cô ấy ở với dì.

- Thế con có biết thêm điều gì về gia đình đó không ?

- Thật ra thì con cũng ít đến gia đình đó lắm. Con cũng biết sơ sơ bà Thu Hoa có mấy cửa hàng kinh doanh nhưng rất thích đánh bài. Còn ông dượng thì thích nhậu.

Bỗng nhiên Gia Kiệt phát hiện trên gương mặt mẹ tỏ ra thất vọng. Anh lo lắng hỏi:

- Mẹ! Có phải có điều gì bất ổn không ?

Bà Giaa Trực nhìn con trai, nói:

- Gia Kiệt! 5 năm đối với một tình yêu không phải dễ dàng gì. Mẹ biết con đã lớn có thể quyết định cho bản thân mình, cũng như làm chủ những dự kiến. Mẹ rất tôn trọng với sự lựa chọn về tình yêu của con. Nhưng phận làm mẹ, mẹ không thể không cảnh báo với con, đối với người con gái mà con có ý định lấy làm vợ.

Gia Kiệt thật sự hoang mang vì những lời lẽ của mẹ:

- Mẹ Hải Triều thế nào hở mẹ? Có phải mẹ biết gì về cô ấy không ?

Bà Gia Trực hớp một ngụm trà rồi từ tốn nói:

- Thật ra, mẹ chưa biết mặt Hải Triều và cũng không biết gì về nó, nhưng nó xuất thân từ những người có vấn đề.
Khắp thị xã này gần như không ai không biết về mẹ nó: Một phụ nữ sống phong lưu buông thả, thay người tình như thay áo. Có một thời ba con cũng ở trong tầm mắt của bà ta nhưng rất may ba con là mẫu người đàn ông cương trực nên không sa vào bẫy tình của bà.
Và con có biết không? Lâm Hải Triều chính là kết quả của những cuộc tình phong lưu đó. Ngay cả cha của đứa bé đó là ai, mọi người cũng không thể biết được. Tàn nhẫn hơn, khi sinh đứa bé chưa tròn tháng, bà ta đã quẳng nó lại cho đứa em gái để tiếp tục phiêu lưu với những cuộc tình mới. Mãi cho đến tận bây giờ cũng không ai biết bà ta đang ở đâu.
Chưa hết, đứa em gái của mẹ nó tức bà Thu Hoa tuy không sống lãng mạn như chị nhưng cũng không tốt đẹp gì. Bà ấy là một người đàn bà đanh đá chua ngoa. Để được làm giàu, bà ta không từ thủ đoạn nào kể cả quỳ lạy van xin. Gia đình ta cũng đã từng bị bà ấy cướp đi một số vốn. Nếu người chị thích sống phong lưu thì bà ấy có máu cờ bạc. Hình như bà ta dành tất cả những thời gian rảnh rỗi cho chiếu bạc.Bên cạnh, người chồng thì thích rượu chè trăng hoa.
Con có biết không? Ở thị xã này nếu ai đã từng biết đến gia đình ấy thì đều khuyên con em mình nên tránh xa nơi đó. Vì chỉ có rước họa vào thân thôi!

Bà lại hớp một ngụm trà rồi kết thúc câu chuyện:

- Gia Kiệt! Hải Triều xuất thân từ hoàn cảnh đó, mẹ không muốn nói nhiều nhưng con nên cân nhắc. Liệu giống xấu, đất xấu có cho ra trái ngọt không ?

Gia Kiệt không buồn vì những gì mẹ nghĩ về Hải Triều. Anh biết mẹ vì lo cho anh và thương anh nên mới nói thế thôi.
Anh nói:

-Con cám ơn vì những lời cảnh báo của mẹ. Nhưng Hải Triều là một cô gái đầy bản lĩnh. Năm năm yêu nhau, con rất hiểu về Hải Triều và con tin cô ấy. Con biết mẹ đang không hài lòng về nhân thân của cô ấy, nhưng con quyết định sẽ cưới cô ấy, hi vọng được mẹ và gia đình ủng hộ. Con nhất định sẽ không làm cho mẹ thất vọng và Hải Triều chắc chắn sẽ là cô dâu ngoan hiền, hiếu thảo của mẹ.

- Nếu con nói thế thì mẹ cũng đành chịu. Hy vọng là con đã chọn đúng.

Dù nói thế nhưng Gia Kiệt thấy mẹ vẫn chưa hài lòng nên tiếp:

- Mẹ! Xuất thân từ hoàn cảnh như thế có lẽ Hải Triều cũng đã khổ tâm lắm rồi. Chúng ta nên quên đi những gì không tốt đẹp về nhân thân cô ấy. Hãy yêu những gì tốt đẹp mà cô ấy đang có, mẹ nhé.

Những lời con trai nói nghĩ lại cũng thật chí lý, bà mỉm cười lắc đầu:

- Con đấy, lẽ ra trước kia con phải học luật sư mới đúng. Đắng mà con cũng nói cho thành ngọt, méo mà con cũng nói cho thành tròn được, mẹ chịu thua con rồi.

Anh cũng cười:

- Thì người yêu mình lúc nào cũng phải đẹp mà. Con dám chắc xưa ba cũng nói về mẹ như thế, có đúng không hả mẹ ?

Bà lại cười mắng yêu:

- Cha mày, chỉ giỏi nịnh! Thôi được rồi, rảnh rỗi con hãy đưa Hải Triều về đây cho mẹ gặp. Bao giờ ba con về, mẹ sẽ bàn lại xem ngày tốt sang bên đó nói chuyện.

Gia Kiệt hồ hởi nhưng một đứa trẻ:

- Cám ơn mẹ, con sẽ đến nhà Hải Triều ngay đây.

Bà Gia Trực hốt hoảng:

- Ối ối! Bữa trưa mẹ đã ăn một mình rồi, chẳng lẽ bây giờ lại để bà già này ăn một mình nữa sao? Gì thì gì, hãy ăn tối với mẹ xong rồi mới được đi.

Anh gãi đầu cười:

- Con xin lỗi, con quên mất. Nhờ mẹ nhắc, con mới nhớ là mình đang đói. Thôi, con sẽ phụ mẹ nấu cơm rồi con sẽ ăn với mẹ. Tối, con sang bên đó cũng được. Mẹ đồng ý chứ ?

- Sao lại không! Nào, xuống bếp đi, mẹ cũng đói rồi.

Mặt trời đã xuống núi chỉ còn sót lại vài tia nắng trên cành. Một buổi chiều đẹp, ít ra cũng đối với Gia Kiệt.
 

coobboy23

Còn Bú Sữa Mẹ
Verified
 
 
LX Credits
74
USD
0
Tham gia
10/2/15
Bài viết
19
Được thích
25
Tác giả cho mình hỏi chút.
Phải Hải Triều sống ở sài gòn không. Và họ là phạm chư không phải Lâm đúng không.

Tks tác giả nhé.
 

Ngoc.crazy

Dậy Thì
Verified
 
 
 
 
LX Credits
91
USD
0
Tham gia
17/12/16
Bài viết
59
Được thích
122
Giới tính
Nữ
Tác giả cho mình hỏi chút.
Phải Hải Triều sống ở sài gòn không. Và họ là phạm chư không phải Lâm đúng không.

Tks tác giả nhé.

Không phải nha bạn :)
 

Ngoc.crazy

Dậy Thì
Verified
 
 
 
 
LX Credits
91
USD
0
Tham gia
17/12/16
Bài viết
59
Được thích
122
Giới tính
Nữ
4. Cuối cùng thì Hải Triều cũng có được một chút thời gian thư thả vào hôm nay, khỏi phải nấu cơm tối vì đám em họ đi dự sinh nhật bạn đến tận khuya mới về. Dì thì chắc chắn đang sát phạt, rồi sau đó sẽ đi nhà hàng dùng bữa với bạn bè. Còn dượng thì cũng tiệc tùng đâu đó.

Nàng thở phào khi nhìn khắp căn nhà đã sạch sẽ gọn gàng. Bây giờ nàng có thể ngồi suy nghĩ hay mơ màng. Tự dưng nàng mỉm cười một mình. Lại ba năm nữa trôi qua rồi. Thế là nàng đã từng nghĩ: có lẽ nàng sẽ không thể sống thêm một ngày nào trong căn nhà này nữa. Cuối cùng thì nàng cũng đã nhẫn nhục vượt qua. Dù là rất có cố gắng để vượt qua nhưng hơn ai hết nàng biết còn có một động lực, một động lực biến thành sức mạnh, đó là anh. Vâng, Gia Kiệt.

Ba năm rồi, anh vẫn giữ lời hứa là sẽ về thường xuyên để thăm và an ủi nàng. Điểm hẹn tình yêu vẫn là bến sông êm đềm, nơi đây đã vun đắp cho cuộc tình đẹp của họ. Ba năm qua quá đủ để cho nàng thương nhớ và chờ đợi, nàng tin rằng nàng không còn phải chờ đợi lâu nữa, nhất định anh sẽ cưới nàng.

Hai mươi mấy năm rồi, nàng đã vượt qua biết bao khó khăn để tồn tại và trưởng thành, có lẽ đây là một bước ngoặt cuối cùng. Có lẽ dì nàng sẽ phản đối về cuộc hôn nhân này, nhưng nàng nhất định sẽ vượt qua.

Nàng mỉm cười nhìn qua cửa sổ, bóng tối đã bao trùm khắp không gian, trên bầu trời mịt mù có một vì sao lấp lánh. Nàng chắp tay khấn cầu:

- Sao ơi! Ta biết người luôn mang đến cho muôn loài những điều may mắn. Hãy giúp ta với, hãy mang đến cho ta những điều tốt lành...

Reng... Reng... Reng...

Tiếng chuông gọi cửa làm nàng giật mình rồi tự hỏi:

- Ai đến đây giờ này nhỉ ?

Chắc chắn không phải dì dượng và các em rồi. Nàng biết nếu họ đã nhập cuộc rồi thì không bao giờ về nhà trước 12 giờ đêm. Đang bặm môi suy nghĩ, bỗng nàng khẽ reo lên:

- Gia Kiệt!

Chắc chắn là anh rồi. Nàng nhớ lần trước về anh có nói: cuối tháng anh sẽ thi xong. Hôm nay... chắc chắn là anh rồi. Nàng nghe tim mình đập rộn ràng. Chải vội mái tóc, nàng chạy bay ra cửa. Đôi tay hấp tấp mở cửa và nàng trợn tròn mắt khi cửa mở:

- Dượng!

Gương mặt ông Long đỏ như gấc bóng nhẫy, ông cười tỏa đầy mùi rượu:

- Có gì đâu mà con ngạc nhiên thế? Cứ ngỡ là ai à?

Nàng thấy toàn thân mình bủn rủn nhưng cũng cố trả lời:

- Dạ... dạ không. Vì con thấy dượng về sớm quá.

Ông Long quay lại khóa trái cửa nói:

- Ôi! Nhậu hoài cũng chán, về nhà ngủ cho khỏe.

Sự xuất hiện của ông Long làm cho nàng có cảm giác bất an. Đang tìm một lý do nào đó để thoát ra ngoài thì ông hỏi:

- Hải Triều này, ở nhà có gì ăn không ?

- Dạ... Hồi chiều, dì bảo khỏi nấu cơm nên con không có nấu ạ.

- Chà! Chỉ uống bia thôi nên giờ thấy đói quá, hay con vào nấu cho dượng tô mì nhé.

Bây giờ phải vào nhà với ông ấy, nàng cảm thấy lạnh người, nhưng cũng không dám khước từ. Tối nay, trông ông chững chạc lắm nên cũng yên tâm, và nàng thầm nghĩ: ráng nấu xong tô mì rồi đi cũng không muộn.

Nghĩ thế nên nàng vào nhà. Đang lui cui nấu nước, định cắt bao cho phần mì vào tô thì... một vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy nàng. Hốt hoảng đến tột cùng, nàng chưa kịp kêu lên thì một giọng nói thều thào từ phía sau sực nức mùi rượu.

- Ngoan nào, dượng cưng!

Nàng vùng mạnh và hét lớn:

- Buông ra! Dượng làm gì thế ?

Nhưng sức nàng quá yếu thì làm sao thoát khỏi đôi tay như gọng kìm của ông. Ông dí sát mặt mình vào mặt nàng:

- Ngoan đi, đừng la chứ! Vả lại, em có la thì cũng chẳng ai nghe được đâu vì nhà toàn cửa kính.

Mùi men rượu thêm bộ mặt nham nhở của hắn làm cho nàng muốn nôn ọe. Hắn nói đúng! Bây giờ dù có la đến bể cổ thì cũng chẳng có ai đến cứu nàng. Trong phút bấn loạn, nàng đã bật khóc và van xin:

Con xin dượng, hãy buông con ra. Nếu dì thấy được thì dì sẽ giết con chết.

Giọng ông thì thào đầy dục vọng:

- Làm sao dì con biết được. Nào, chúng ta vào trong kia đi.

- Không, không thể như thế được! Dượng là dượng của con mà.

Hắn cười hô hố:

Đó chỉ là cách gọi thôi. Hãy gọi ta bằng anh! Nào, em yêu! Chúng ta sẽ có những phút giây đẹp nhất nhé.

Nàng vẫn vùng vẫy một cách tuyệt vọng trong vòng tay của hắn, gào khóc thảm thiết:

- Không! Tôi không thể làm cái chuyện đê tiện như thế. Hãy buông tôi ra!

- Em yêu! Ngoan nào, hãy ngoan ngoãn nào. Xong, anh sẽ cho tiền... cho thật nhiều tiền.

- Không! Tôi ghê tởm ông. Hãy buông tôi ra! Nếu không, ông sẽ hối hận.

Nhưng sự vùng vẫy, chửi bới, đánh đập đối với hắn dường như vô hiệu. Bây giờ gã lộ rõ nguyên hình của một con yêu râu xanh. Hắn cười man rợ, bế thốc nàng vào phòng ném lên giường. Mặc cho nàng van xin gào khóc, gã vẫn trơ ra nhìn nàng với cặp mắt thèm thuồng. Hắn vừa chồm tới, nàng dồn hết sức lực đá vào bụng hắn một cái thật mạnh. Hắn ôm bụng ngã nhào. Chỉ chờ có thế, nàng vùng mạnh định chạy ra ngoài. Nhưng cũng thật nhanh, hắn nắm tay nàng lôi lại, tát mạnh vào má nàng rồi ném lại lên giường. Nỗi đau thể xác và sự bấn loạn của tinh thần làm cho nàng tuyệt vọng...
 

Dzitxiem

Thiếu Gia Lầu Xanh
Verified
 
 
 
 
 
 
LX Credits
94
USD
0
Tham gia
8/1/16
Bài viết
743
Được thích
259
Giới tính
Nam
4. Cuối cùng thì Hải Triều cũng có được một chút thời gian thư thả vào hôm nay, khỏi phải nấu cơm tối vì đám em họ đi dự sinh nhật bạn đến tận khuya mới về. Dì thì chắc chắn đang sát phạt, rồi sau đó sẽ đi nhà hàng dùng bữa với bạn bè. Còn dượng thì cũng tiệc tùng đâu đó.

Nàng thở phào khi nhìn khắp căn nhà đã sạch sẽ gọn gàng. Bây giờ nàng có thể ngồi suy nghĩ hay mơ màng. Tự dưng nàng mỉm cười một mình. Lại ba năm nữa trôi qua rồi. Thế là nàng đã từng nghĩ: có lẽ nàng sẽ không thể sống thêm một ngày nào trong căn nhà này nữa. Cuối cùng thì nàng cũng đã nhẫn nhục vượt qua. Dù là rất có cố gắng để vượt qua nhưng hơn ai hết nàng biết còn có một động lực, một động lực biến thành sức mạnh, đó là anh. Vâng, Gia Kiệt.

Ba năm rồi, anh vẫn giữ lời hứa là sẽ về thường xuyên để thăm và an ủi nàng. Điểm hẹn tình yêu vẫn là bến sông êm đềm, nơi đây đã vun đắp cho cuộc tình đẹp của họ. Ba năm qua quá đủ để cho nàng thương nhớ và chờ đợi, nàng tin rằng nàng không còn phải chờ đợi lâu nữa, nhất định anh sẽ cưới nàng.

Hai mươi mấy năm rồi, nàng đã vượt qua biết bao khó khăn để tồn tại và trưởng thành, có lẽ đây là một bước ngoặt cuối cùng. Có lẽ dì nàng sẽ phản đối về cuộc hôn nhân này, nhưng nàng nhất định sẽ vượt qua.

Nàng mỉm cười nhìn qua cửa sổ, bóng tối đã bao trùm khắp không gian, trên bầu trời mịt mù có một vì sao lấp lánh. Nàng chắp tay khấn cầu:

- Sao ơi! Ta biết người luôn mang đến cho muôn loài những điều may mắn. Hãy giúp ta với, hãy mang đến cho ta những điều tốt lành...

Reng... Reng... Reng...

Tiếng chuông gọi cửa làm nàng giật mình rồi tự hỏi:

- Ai đến đây giờ này nhỉ ?

Chắc chắn không phải dì dượng và các em rồi. Nàng biết nếu họ đã nhập cuộc rồi thì không bao giờ về nhà trước 12 giờ đêm. Đang bặm môi suy nghĩ, bỗng nàng khẽ reo lên:

- Gia Kiệt!

Chắc chắn là anh rồi. Nàng nhớ lần trước về anh có nói: cuối tháng anh sẽ thi xong. Hôm nay... chắc chắn là anh rồi. Nàng nghe tim mình đập rộn ràng. Chải vội mái tóc, nàng chạy bay ra cửa. Đôi tay hấp tấp mở cửa và nàng trợn tròn mắt khi cửa mở:

- Dượng!

Gương mặt ông Long đỏ như gấc bóng nhẫy, ông cười tỏa đầy mùi rượu:

- Có gì đâu mà con ngạc nhiên thế? Cứ ngỡ là ai à?

Nàng thấy toàn thân mình bủn rủn nhưng cũng cố trả lời:

- Dạ... dạ không. Vì con thấy dượng về sớm quá.

Ông Long quay lại khóa trái cửa nói:

- Ôi! Nhậu hoài cũng chán, về nhà ngủ cho khỏe.

Sự xuất hiện của ông Long làm cho nàng có cảm giác bất an. Đang tìm một lý do nào đó để thoát ra ngoài thì ông hỏi:

- Hải Triều này, ở nhà có gì ăn không ?

- Dạ... Hồi chiều, dì bảo khỏi nấu cơm nên con không có nấu ạ.

- Chà! Chỉ uống bia thôi nên giờ thấy đói quá, hay con vào nấu cho dượng tô mì nhé.

Bây giờ phải vào nhà với ông ấy, nàng cảm thấy lạnh người, nhưng cũng không dám khước từ. Tối nay, trông ông chững chạc lắm nên cũng yên tâm, và nàng thầm nghĩ: ráng nấu xong tô mì rồi đi cũng không muộn.

Nghĩ thế nên nàng vào nhà. Đang lui cui nấu nước, định cắt bao cho phần mì vào tô thì... một vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy nàng. Hốt hoảng đến tột cùng, nàng chưa kịp kêu lên thì một giọng nói thều thào từ phía sau sực nức mùi rượu.

- Ngoan nào, dượng cưng!

Nàng vùng mạnh và hét lớn:

- Buông ra! Dượng làm gì thế ?

Nhưng sức nàng quá yếu thì làm sao thoát khỏi đôi tay như gọng kìm của ông. Ông dí sát mặt mình vào mặt nàng:

- Ngoan đi, đừng la chứ! Vả lại, em có la thì cũng chẳng ai nghe được đâu vì nhà toàn cửa kính.

Mùi men rượu thêm bộ mặt nham nhở của hắn làm cho nàng muốn nôn ọe. Hắn nói đúng! Bây giờ dù có la đến bể cổ thì cũng chẳng có ai đến cứu nàng. Trong phút bấn loạn, nàng đã bật khóc và van xin:

Con xin dượng, hãy buông con ra. Nếu dì thấy được thì dì sẽ giết con chết.

Giọng ông thì thào đầy dục vọng:

- Làm sao dì con biết được. Nào, chúng ta vào trong kia đi.

- Không, không thể như thế được! Dượng là dượng của con mà.

Hắn cười hô hố:

Đó chỉ là cách gọi thôi. Hãy gọi ta bằng anh! Nào, em yêu! Chúng ta sẽ có những phút giây đẹp nhất nhé.

Nàng vẫn vùng vẫy một cách tuyệt vọng trong vòng tay của hắn, gào khóc thảm thiết:

- Không! Tôi không thể làm cái chuyện đê tiện như thế. Hãy buông tôi ra!

- Em yêu! Ngoan nào, hãy ngoan ngoãn nào. Xong, anh sẽ cho tiền... cho thật nhiều tiền.

- Không! Tôi ghê tởm ông. Hãy buông tôi ra! Nếu không, ông sẽ hối hận.

Nhưng sự vùng vẫy, chửi bới, đánh đập đối với hắn dường như vô hiệu. Bây giờ gã lộ rõ nguyên hình của một con yêu râu xanh. Hắn cười man rợ, bế thốc nàng vào phòng ném lên giường. Mặc cho nàng van xin gào khóc, gã vẫn trơ ra nhìn nàng với cặp mắt thèm thuồng. Hắn vừa chồm tới, nàng dồn hết sức lực đá vào bụng hắn một cái thật mạnh. Hắn ôm bụng ngã nhào. Chỉ chờ có thế, nàng vùng mạnh định chạy ra ngoài. Nhưng cũng thật nhanh, hắn nắm tay nàng lôi lại, tát mạnh vào má nàng rồi ném lại lên giường. Nỗi đau thể xác và sự bấn loạn của tinh thần làm cho nàng tuyệt vọng...
Sức mạnh nào giúp nàng vượt qua đây? Tai họa ập tới khi mọi chuyện đang bình yên, khi sắp được gặp Gia kiệt? Hấp dẫn quá Ngọc ơi :3.
 

Danh sách Box

Ăn Chơi 3 Miền Gái Gọi | Massage | Karaoke

Hình sex, Truyện Sex, Hentai

Phim Sex - Phim Người Lớn - Con Heo

Bên trên Bottom