- LX Credits
- 97
- USD
- 0
- Tham gia
- 14/12/10
- Bài viết
- 522
- Được thích
- 9
- Giới tính
- Nữ
….Anh về trong tiếc nhớ bồi hồi
Khoanh tay ngắm mây về viễn xứ
Có kỷ niệm theo em về phương ấy
Mười mấy năm rồi bằn bặt tin nhau
Anh về tìm lại mối tình đầu
Những tưởng ngày xưa mình xem nhau như bạn
Lời chọc ghẹo bông đùa bây giờ hóa thật
Em còn giữ cho mình hay đã lãng quên???....
Khoanh tay ngắm mây về viễn xứ
Có kỷ niệm theo em về phương ấy
Mười mấy năm rồi bằn bặt tin nhau
Anh về tìm lại mối tình đầu
Những tưởng ngày xưa mình xem nhau như bạn
Lời chọc ghẹo bông đùa bây giờ hóa thật
Em còn giữ cho mình hay đã lãng quên???....
Mười hai năm kể từ ngày cuối cùng tôi gặp em. Khoảng thời gian đủ dài để con người có thể quên đi một kỷ niệm – kỉ niệm về một mối tình đầu. Bỗng hôm ấy, trong cái xô bồ trên con đường tấp nập buổi tan tầm. Một dáng người thấp thoáng trước mắt tôi khoảng 3, 4 chiếc xe máy. Dáng người này là cho tôi lại nhớ tới em, mối tình đầu của tôi. Không lẽ là em thật??? Chen lấn vào dòng người đông đúc để xác minh câu hỏi của mình. Câu trả lời làm tôi không khỏi ngỡ ngàng. Là em, người mà mười hai năm nay tôi không biết một chút tin tức.
Em cũng nhận ra tôi. Vừa là người yêu cũ vừa là bạn học chung một lớp. Hai đứa mừng mừng tủi tủi hỏi thăm nhau. Đoạn đường ngắn dường như không đủ cho câu chuyện giữa hai người hơn mười năm không gặp. Tôi và em tấp vào quán café bên đường để tiếp tục câu chuyện. Cũng như tôi, giờ em đã có cho mình một mái ấm với một cô công chúa và một cậu hoàng tử dễ thương. Hai đứa hỏi thăm nhau tất cả những gì cần biết về nhau sau từng ấy năm không gặp. Có một câu hỏi mà tôi không thể không hỏi. Sao lúc ấy em lặng lẽ ra đi và không để lại cho anh một chút tin tức??? Em trầm ngâm và mắt em ngấn lệ. Tôi biết mình sẽ không nhận được câu trả lời lúc này. Nên đề nghị ra về và hẹn ngày gặp lại.
Đoạn đường từ quán café về nhà là cả một khoảng trời kỉ niệm của tôi và em. Bao nhiêu thứ, bao nhiêu điều về cái mối tình đầu mà tôi cứ ngỡ sẽ là tình cuối ấy cứ hiện lên trong suy nghĩ của tôi.
Chắc các bạn mắc vì sao tôi lại từng nghĩ đây là tình cuối. Câu trả lời chỉ 1 từ thôi các bạn ạ. “Trinh”!!!
Thời ấy, thời tôi mới chập chững vào đời, chữ Trinh là cả một gia tài của một người con gái và cũng là cả một sự quý báu đối với một thằng con trai có được nó. Chứ nó không được trao một cách khá tùy tiện và đôi khi được đem ra mua bán như bây giờ. Tôi và em học chung một lớp, cái lớp học mà hội tụ tất cả các học sinh từ các xã trong một huyện lại với nhau. Em là con nhà giàu, đến trường bằng con Ecco 86 bóng lạnh. Còn tôi, một cậu hai lúa chính thống với con ngựa sắt cùng nhau chinh chiến đã 4 năm.
Với sự chênh lệch về hoàn cảnh lớn như vậy nên việc đến với em là ngoài tầm suy nghĩ của tôi. Nhưng số phận lại đưa tôi vào cái hoàn cảnh không nghĩ tới. Trung thu năm ấy, nhóm bạn tôi chơi chung rủ nhau ra bờ sông ngồi hát cho nhau nghe dưới ánh trăng rằm. Thật bất ngờ là em cũng tham gia vào cuộc chơi giản dị đó. Hôm ấy em đẹp giản dị như sự giản dị của cái party nhỏ đó vậy. Đàn hát và nói chuyện tầm phào cho đến khi hết bánh kẹo. Chúng tôi ra về và bất ngờ hơn nữa là em đề nghị tôi đưa em về. Má ơi!!! Con ngựa sắt của tôi lốc cốc chạy bên chiếc xe máy bong lạnh của em sao mà nó như đôi đũa lệch vậy không biết. Em chạy thật chậm để tôi có thể đi song song với em.
Chỉ suy nghĩ đơn giản là bạn bè với nhau chứ không dám trèo cao nên câu chuyện chính trên đường về cũng đơn giản chỉ là tôi khuyên em nên học hành chứ đừng chơi bời nữa vì cuối cấp rồi, sắp phải đứng trước ngưỡng cửa vào đời. Và mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Sau hôm ấy, em ngày càng tăng dần mật độ gặp gỡ với tôi, lúc thì nhờ tôi chỉ bài (hồi đó mình học hơi bị được), rồi thì em đăng ký học thêm chung lớp với tôi. Em học càng ngày càng khá, mật độ tôi đưa em về càng lúc càng nhiếu. Và tình yêu đầu đời của chúng tôi chớm nở khi mà tôi nhận được từ em câu nói: “Tình đầu rất quan trọng với người con gái. Em đang trao nó cho anh. Em mong là anh sẽ giữ được.” Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ tôi nghĩ mình được yêu, chỉ biết học, học và học để thoát khỏi cái đói nghèo đang đeo bám. Nghe câu đó mà tôi như ở trên mây.
Hai chúng tôi yêu nhau với lời hứa sẽ cùng nhau tốt nghiệp và thi đỗ vào đại học. Nên tình yêu của chúng tôi đúng với nghĩa của hai từ trong sáng. Chỉ dám trộm hôn nhau trước cổng nhà em khi chia tay em mỗi lúc đưa em về.
Nếu Trung thu là ngày chúng tôi gặp nhau thì Giáng sinh là ngày em trao tôi cái tài sản vô giá của người con gái. Nhà hai đứa xa trường, em thuê phòng trọ với bạn còn tôi ở nhà ông bác. Hôm ấy tôi xin phép bác tôi đi chơi về trể. Cũng là người theo Thiên Chúa giáo, nên ông vui vẻ chấp nhận. (Bình thường đừng có mơ. 9h chưa có mặt ở nhà là ăn đòn với ổng. Ổng là hiện thân của chủ nghĩa Phong kiến độc tài mà ) Với cái lòng tự ái của một thằng con trai mới lớn. Tôi bắt em để xe máy ở nhà và ngồi sau con ngựa sắt của tôi để hai đứa bên nhau trong đêm Chúa giáng trần.
Từ nhà đèo em hơn 10 cây số mới tới Nha Trang để hòa vào không khí Giáng sinh với mọi người. Lang thang đến 12h với trên những nẻo đường đông đúc. Điểm cuối cùng của chúng tôi là bãi biển Nha Trang thơ mộng, hiền hòa.
Những nụ hôn nhè nhàng, ngọt ngào, đằm thắm chúng tôi trao cho nhau bên cạnh những ước mơ toàn màu hồng của tuổi học trò cho tương lai sắp tới.
Nói thật, trong đời học sinh của mình, tôi cũng có biết về sex qua những câu chuyện mà bọn tôi photo và chia nhau đọc. Cô giáo Thảo, Chú Kim, 7 Đêm khoái lạc…. Nhưng việc làm tình với 1 người con gái thì lúc đó tôi chưa từng dám ước mơ. Từ những cái hôn trộm lúc chia tay, thằng em tôi nó đã biểu tình dữ dội nhưng tôi vẫn không dám vượt khỏi cái giới hạn của tình yêu. Lần này được bên nhau trong không gian riêng tư. Tôi mạnh dạn hơn một tí. Vừa hôn tay tôi vừa đưa xuống bầu ngực em. Em không phản đối. Tôi mạnh dạn hơn đưa cả tay vào trong áo ngực. Ôi cái bầu ngực trinh nguyên sao mà nó chắc đến thế. Em là người con gái đầu tiên tôi chạm vào ngực sau khi dứt sữa mẹ.))) Rồi từng cái cúc áo em bật ra khỏi khuy, tôi hôn nhẹ lên đầu ti. Em ưỡn mình ra như muốn hòa nhịp với những nụ hôn nhẹ nhàng của tôi.
Tuy đang trong cái sự đê mê của lần đầu tiên sống với sex. Nhưng tôi và em cũng biết dừng lại chứ không đi quá đà. (Đang ở ngoài biển ngừ ta nhìn chết )))). Tôi chở em về mà thằng nhỏ nó cứ muốn nhào ra khỏi cái nơi chật chội. Tức là cảm giác lúc ấy. Sao mà thằng nhỏ của tôi nó tức không chịu được luôn. Ngồi đạp xe mà phải nhón lên liên tục.
Về đến phòng trọ của em, bạn ở chung với em hôm nay không về nhà. Em mời tôi ở lại. Thôi xong!!! Về thì không nỡ. Ở cũng không xong. Không về là sang mai có chuyện với ông Bác chắc luôn. Một thoáng lưỡng lự. Tôi quyết định chịu đấm ăn xôi với tình yêu của mình.
Căn phòng 12 mét vuông với 1 đôi trai gái, mà thằng con trai vẫn chưa hết ấm ức vì phải dừng lại giữa chừng, thì các bạn biết chuyện gì xảy ra rồi. Tôi không tiện kể ra chi tiết vì đây là điều đẹp nhất, thiêng liêng nhất cho mối tình đầu của tôi. Chỉ biết kết quả là đêm hôm ấy chúng tôi trao cho nhau cái tài sản quý nhất của sex: chữ trinh cho cả tôi và em. Tôi thắc mắc vì sao em lại cho tôi đều ấy. Em hôn nhẹ lên má tôi và cười thật tươi: “Anh là người xứng đáng nhất trong những người mà em đã gặp. Em muốn cả đời này là của riêng anh!!!”
Sau cái đêm hôm ấy, ngày hôm sau, tôi thì bị bác làm cho 1 trận còn em thì bị con 0 của cô giáo Văn vì cái tội không thuộc bài. Nhưng có một điều chắc chắn là tình yêu của chúng tôi đẹp hơn, gắn bó nhau nhiều hơn. Còn về chuyện ấy, chúng tôi luôn trân trọng nó chứ không hề lạm dụng.
Lời hứa cho tình yêu của chúng tôi chỉ thực hiện được một nữa. Cả hai cùng thi đỗ tốt nghiệp nhưng lại không đỗ vào đại học. Là một thằng học giỏi nhất nhì trường nhưng lại thấ bại bởi trèo quá cao (thi bách khoa mới gúm), tôi không nuốt nổi trái đắng nên khăn gói vào SG luyện thi để năm sau thi tiếp. Còn em thì ở lại Nha Trang an phận với một trường Trung cấp.
Một năm 365 ngày là gần như 300 lá thư mà mỗi chúng tôi nhận được. Tình yêu của chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn trong suốt thời gian đó dù chỉ gặp nhau được 3 lần trong cả 1 năm. Chắc chắn rằng chúng tôi sẽ trao cho nhau những gì tốt đẹp nhất cho tình yêu trong những lần gặp đó. Nhất là những cuộc ái ân.
Người ta nói “tình đầu như giọt sương mai. Long lanh như ngọc nhưng chỉ cần một rung động nhẹ nó sẽ tan đi”. Các cụ ngày xưa nói câu nào cũng dựa trên những kinh nghiệm đã đúc kết được. Chúng tôi là tình yêu đầu đời của nhau. Nên rất lo sợ cho điều đó. Và cái ngày tôi biết mình đỗ vào đại học cũng là ngày tôi tuột mất em. Em ra đi không một tin tức gì cả ngoài là thư chúc mừng em gởi lại cho mẹ vì em biết rằng tôi sẽ tới nhà tìm em. Tôi đã rất đau khổ lê thân vào giảng đường đại học với ấm ức trong lòng. Sau khi làm thủ tục nhập học. Đám bạn thân của tôi mới cho tôi biết. Em gặp người đàn ông của mình rồi làm đám cưới và theo chồng vào tận Tây Ninh. Tôi nghe và không tin vào sự thật. Tôi không tin em lại thay đổi nhanh đến thế…..
Rồi bây giờ tôi lại gặp em. Vợ chồng em về Nha Trang định cư vì công việc trong Tây Ninh không còn ổn định nữa. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời của em. Dù kỉ niệm đã qua 12 năm rồi. Nhưng chắc chắn, tôi sẽ còn gặp lại em và sẽ chờ đợi ở em một câu trả lời……..
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa vương trên áo em và mái tóc
Tình yêu kia ngỡ không gì xa cách
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Tại vầng trăng, tại em hay tại anh?
Tại sang thu không còn mùi hoa sữa??
Tại lý do vô hình không biết nữa???
Hay tại con bướm vàng có cánh nó bay????
Mùi hoa sữa vương trên áo em và mái tóc
Tình yêu kia ngỡ không gì xa cách
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Tại vầng trăng, tại em hay tại anh?
Tại sang thu không còn mùi hoa sữa??
Tại lý do vô hình không biết nữa???
Hay tại con bướm vàng có cánh nó bay????
Chúc event thành công tốt đẹp!!! Chúc sức khỏe 2 Mod!!! Chúc Nhà Yến luôn là nơi Yến tụ trang viên!!!