Chap 4: Long Hoàng Đại Lục
Trong màn đêm u tốt, một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng, tĩnh tâm tu luyện, xung quanh cậu xuất hiện những giao động mờ nhạt.
“Không ngờ tiểu tử này nhanh như vậy đã cảm nhận được linh khí xung quanh, lấy đó mà rèn luyện thân thể, sớm thôi sẽ đột phá Thiên Mệnh Cảnh, trở thành một tu luyện giả” Cảm nhận những giao động nhỏ xung quanh Long, Luân Hồi Thần Thú thầm nghĩ. Nó chính là bị nhốt trong Ma Thạch, không có khả năng thoát ra ngoài, hiện tại chỉ còn là trạng thái linh hồn. Nghe bảo, nếu muốn Luân Hồi Thần Thú một lần nữa nhìn thấy được thể gian, Long phải đạt đến Linh Vũ Cảnh, thức tỉnh vũ hồn, mới có thể đưa linh hồn của Luân Hồi Thần Thú ra ngoài, nhưng cũng không thể rời khỏi quá xa Ma Thạch.
“Nếu tiểu tử kia đạt đến cấp bậc kia, có thể sẽ lấy được thứ kia, ta lại một lần nữa hồi sinh chăng? Nhưng để đạt được điều đó, chỉ e là…” Luân Hồi Thần Thú trầm ngâm, có vẻ đang đấu tranh tư tưởng.
“Thiên tư của tiểu tử này, cũng được cho là có chút tài năng, đợi chút nữa, có thể sẽ đạt tới Thiên Mệnh cảnh, bước chân và Tu Chân Giới. Một tiểu tử chưa từng tu luyện mà làm được điều này, cũng xem như là không tệ lắm! Nhưng để đạt tớt đẳng cấp kia, còn chưa đủ…” Cuối cũng, Luân Hồi Thần Thú có vẻ đã đưa ra được quyết định…
“Rầmm, bước ra đây cho ta” Một âm thanh vang lên từ bên ngoài.
Long tỉnh dậy từ trong tu luyện, cảm nhận cơ thể một chút. “Ta đã đạt đến Thiên Mệnh Cảnh sao?” Nhưng nhìn ra bên ngoài, trời đã sáng, không ngủ cả đêm nhưng cậu vẫn thấy đầu óc thanh tỉnh. Nhưng có vẻ bên ngoài đã xảy ra chuyện…
Cậu bước ra khỏi phòng, một đám người mang theo dáng vẻ hung ác xuất hiện.
“Các đại nhân Ưng Bang đến đây không biết có việc gì?” Đồng Lão lên tiếng hỏi.
“Ra đây là tên tiểu tử mới được Đồng Lão cứu sao?” Bọn chúng không quan tâm câu hỏi của Đồng Lão nở nụ cười khinh bỉ nhìn Long.
“Tưởng thế nào, hóa ra mới bước vào Thiên Mệnh cảnh, Thiên Mệnh cảnh đệ nhất trọng Haha Tên vô dụng!” Chúng cười khinh bỉ trong khi còn không xem lại bản thân đã ba mươi, bốn mươi tuổi mà vẫn còn là Thiên Mệnh cảnh để tam trọng, nhiều kẻ chỉ là Thiên Mệnh cảnh đệ nhị trọng, bọn chúng còn đáng buồn cười hơn.
“Tiểu tử, sống ở đây phải nộp tiền cho Ưng Bang bọn tao.” Một tên mũi nhọn, mắt híp, nở nụ cười khinh bỉ nói.
“Không phải chúng tôi không phải nộp sao?...” Đồng Lão lên tiếng hỏi.
“Ngươi không phải, nhưng tiểu tử kia phải.” Một tên khác lên tiếng, rồi chỉ về phía Long.
Ra vậy, cậu hiểu rồi. Ở đâu cũng có xã hội đen, ở đây cũng vậy, và Thiên Ưng là một trong số đó. Chúng bắt nạt bách tính không có sức ngạnh kháng, thật không thể tha. Long mặc dù từng là xã hội đen, nhưng lại không làm vậy bao giờ, bởi vậy mới bị tụi đàn em khó chịu, rồi phản bội Long.
“Nếu ta không đưa thì sao?” Cậu lên tiếng.
“Tiểu tử ngươi không biết điều.” Tên mũi nhọn lạnh giọng.
Một kẻ như Long làm sao chịu để người khác bắt nạt? Cậu tính lên cho chúng một trận nhưng cậu đã quên, đây không phải thế giới của cậu.
“Rầmm”
Cậu bị đánh bay, phun ra máu, nội thương khiến cậu đau nhức. Kẻ ra tay là tên mũi nhọn, hắn ta đã là Thiên Mệnh cảnh để tam trọng. Nhẹ nhàng ra tay đã khiến cậu nội thương.
“Ta sẽ cho ngươi nhớ kĩ, đừng bao giờ khinh thường Ưng Bang ta!” Nói rồi tên mũi ưng tính xông lên.
“Không ai được động đến đại ca ta.” Tiểu Lục che chắn cho Long.
“Tiểu nhi tử, tránh ra!” Tên mũi ưng quát lên. Nhưng Tiểu Lục vẫn ôm lấy Long.
“Đại ca, đấy là Tế Phẩm của…” Một tên trong đám ngời hô lên.
“Hả?” Tên đại ca thất kinh, vội vàng thu chiêu. Nếu quả thực vậy thì cậu không thể động được.
“Lần này tha cho ngươi một mạng, tui bay, đi!” Nói rồi tên mũi ưng dẫn theo đàn em rời khỏi.
Nhìn bọn chúng rời đi, nội tâm Long chấn động vô cùng. Bọn chúng nhìn thế nào cũng chỉ là một đám tầng chót của thế giới này, vậy mà chỉ một đấm đã khiến Long thương thế đầy mình. Nếu những kẻ mạnh hơn, chẳng phải đúng như Luân Hồi Thần Thú nói, chỉ cần một cái phất tay, sẽ khiến cậu thân phi yên diệt hay sao? Cậu nhận ra tầm quan trọng của thực lực, cũng như sự nhỏ yếu của bản thân. Vốn dĩ lúc đầu còn có chút tâm thái sống an nhàn, thì giờ cậu đã loại bỏ nó ra khỏi đầu óc mình. Thực Lực, ta phải có thực lực!
“Tiểu tử, có phải có khát khao mong muốn trở lên mạnh mẽ phải không?” Giọng Luân Hồi Thần Thú một lần nữa vang lên.
“Người sẽ giúp ta sao?” Tuy rằng chỉ mới một ngày cậu đã đạt đến Thiên Mệnh cảnh đệ nhất trọng. Nhưng cậu biết như thế còn chưa đủ. Nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, có lẽ chỉ có tên này là biết.
“Rời khỏi đây, tìm một nơi hẻo lánh, ta sẽ giúp ngươi trở thành Nhân Trung Chi Long, thiên tài tuyệt thế, tin rằng không bao lâu, ngươi sẽ trở thành truyền kì của thế gian Long Hoàng Đại Lục này Haha”
“Các ngươi lừa ta, khiến ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục thì sao ta phải quản? Có thể là Ma, nhưng tiểu tử đó tốt hơn mấy tên ngụy quân tử bọn ngươi gấp nhiều lần. Ta đã nhìn hắn lớn lên, ta tin tiểu tử đó sẽ là truyền kì vang danh thiên cổ. Sẽ sớm thôi.”
Hết chap 4